Tôi chỉ là dâu con họ Vũ, nhưng những cảm mến về quê hương luôn trở thành niềm tự hào và thành động lực giúp tôi vươn tới. trong bài thơ này tôi đã lồng tình cảm chung, riêng, nét đẹp của quê hương với nét đẹp của lòng người hòa một. Tất cả nhẹ nhàng mà vẫn toát lên tình cảm của quê hương dành tặng người có tâm công đức xây dựng con đường. Ngồi viết những dòng tâm sự này lòng tôi lại dậy lên những cảm xúc về con đường hôm nay. Nhất là hình ảnh những vạt thóc vàng đổ phơi trên đường của bà con nông dân sao đẹp lạ lùng đến vậy. Nụ cười của các bác nông dân và của các bé em tới trường cứ như tươi hơn, rạng rỡ hơn bội phần...
CON ĐƯỜNG TRI THỨC
Lối xưa mương nhỏ kề bên
Hè sang thấp thoáng nắng thêm sắc hồng
Hương sen đọng giữa mênh mông
Dập dìu sóng lúa oằn bông được mùa
Líu lo tiếng trẻ nô đùa
Mải mê lữ khách chân chưa muốn về
Bức tranh tạc một hồn quê
Yêu người mến cảnh vẹn thề sắt son
Gốc linh thiêng, dòng giống còn
Muôn đời mãi gọi cháu con tìm về
Chung tay vẽ bước đường quê
Tranh xưa nay lại đắm mê lòng người
Lối đi vẫn thắm sắc tươi
Mùa vàng trải sẫm nụ cười gái trai
Thóc về còn đẫm sương mai
Hò nhau đổ thóc trải dài lối đi
Đường xưa, nay đẹp lạ kì
Linh thiêng chắc thấu tâm vì gốc quê
Lối đi vẫn giữa hai lề
Xanh xanh sắc lúa gió về mơn man
Hàng cau vươn giữa không gian
Điểm thêm sắc tím hoa mang hương đồng
Đất trời cảm cả tấm lòng
Hào quang tỏa một chữ Hồng là đây!
Lối xưa ngày một đắm say
Con đường tri thức hẹn ngày xướng tên...
Con đường khi xưa!
Con đường ngày nay
Hình ảnh bà con thu hoạch lúa phơi thóc trên đường
Tác giả: Phụ trách Thư viện.